small_logo 6247 views
5
(2)

Câu chuyện chạy bộ và Bài học từ Hơi thở...

“Anh Phương, tối nay chạy bộ nhé!”, Mèo hỏi đầy hào hứng, đôi mắt của tên đệ tử lóe lên hào quang sáng chói, hắn chốt một cách chắc nịch “Đúng 6h30 nha anh!”

Tôi nhìn tên đệ tử mà nhăn mặt, đúng như biệt danh của hắn, luôn nghĩ ra những trò… rảnh rang trong lúc anh em bận túi bụi. Tại sao hắn có thể nghĩ ra… “trò mèo” này nhỉ?

Chạy bộ à? Hồi sinh viên đây là việc tôi yêu thích vào cuối mỗi buổi chiều, nhưng giờ thì đó là một việc quá xa xỉ. Hơn nữa, ngoại trừ mấy bài khua tay múa chân buổi sáng trên sân thượng… và cả ngày trên sân khấu ra thì lần vận động mạnh gần nhất của tôi chắc là lúc thang máy hỏng, phải leo thang bộ. Rồi còn phải mua giày nữa, mà cái đó không quan trọng bằng việc cái bụng của tôi đang sôi cồn cào, chạy xong không tụt huyết áp thì chắc cũng… nằm viện, chưa kể ngoài trời đang mưa lâm thâm. 

“Okie, đi liền”, tôi đáp đầy tự tin, một cú đáp trái hẳn với những logic đã bày đặt ra trước đó. Và tới thời điểm viết dòng này, chân đau nhức, tay ê ẩm, nhưng tôi cảm thấy không hề hối tiếc. Một buổi chạy có 20 phút liên tục thôi, nhưng đã giúp tôi nhận ra những bài học vô cùng quý giá mà cuộc sống đang cố gắng truyền tải cho tôi, cho mỗi người, theo một cách rất độc đáo.

“Cố lên, được 1/4 chặng đường rồi!”, Mèo vừa thông báo vừa giơ cái điện thoại lên và cố không để tôi nhìn thấy. Á đ… mới có 1/4 thôi sao? tôi thầm nghĩ mà thương đôi chân đang chỉ thiếu chút nữa là chuột rút, còn lồng ngực thì như thể bị một đứa trẻ to béo ngồi đè lên mà chơi trò phi ngựa. Đúng là có đi mới biết đường xa, có chạy liên tục mới biết 20 phút nó dài như thế nào. Ngày xưa tôi từng chạy quanh hồ, nhưng có đếm số vòng còn dễ chịu chán, còn chạy theo kiểu không biết thời gian, cảm giác vô định thế này thật là oải.

“Ngẩng đầu lên anh, hít thở đều vào”, Mèo quay lại động viên, hắn cứ làm như tôi sở hữu một cái thân thể nhẹ nhõm, tuần nào cũng đi đá bóng như hắn vậy. Mà từ từ đã, “hít thở” à, sao tôi lại có thể quên mất một thứ quan trọng như vậy nhỉ. Tất nhiên là từ đầu tới giờ, tôi vẫn hít thở, …song tôi đã hoàn toàn quên mất một thứ mà tôi đã đầu tư tới hàng trăm giờ ngồi thiền để nhận ra, đó là sự ý thức về hơi thở. Tôi đã quá chú tâm tới sự mệt mỏi, tới cảm giác đau nhức, tới việc đã chạy được bao lâu rồi. Tôi đã đánh mất sự cân bằng tâm trí.

“Còn 1/4 chặng đường nữa…”, Mèo thông báo.

Nhờ tập trung quan sát hơi thở ra vào trong lúc chạy, mà sự mệt mỏi trong tôi đã tan biến tự lúc nào, nên tôi cảm thấy rất bình an nhẹ nhõm khi nghe những lần thông báo sau mỗi 5 phút ấy. Tôi còn phát hiện ra vài điều thú vị mà ngày xưa tôi không bao giờ để ý khi chạy, đó là càng chạy, hơi thở và nhịp chân tôi hòa làm một, và cái môi của tôi cũng rung rung lên xuống cũng rất nhịp nhàng theo từng bước chân, nhưng thế chưa thích bằng cảm giác cái bụng hơi phệ cũng rung rung nhè nhẹ. Tôi đã lấy lại sự cân bằng tâm trí.

“Còn 30 giây nữa thôi”, Mèo thông báo với nụ cười rạng rỡ dưới ánh đèn đường mờ ảo, niềm sung sướng trong tôi giống như núi lửa sắp phun lên, nhưng lại bị hắn bịt lại bằng thông báo xanh rờn tiếp theo “Chạy hết tốc lực… bắt đầu!”

Á đ… chưa bao giờ tôi thấy chỉ trong 20 phút mà mình có thể trải nghiệm đủ các cung bậc cảm xúc như thế này. Nhưng tôi nhanh chóng lấy lại sự bình an, và cắm đầu cắm cổ chạy một mạch, bỏ xa tên Mèo phía sau. Một cảm giác nhẹ bẫng trào dâng trong người, tôi thấy mình như mọc thêm đôi cánh và bay vút về phía trước, cảm giác vượt lên chính mình thật là tuyệt (và cảm giác bỏ xa cái thằng nãy giờ cứ chạy đằng trước lải nhải còn… tuyệt hơn nữa)

“Này Mèo…”, tôi vừa hít thở sâu để giảm cơn ê ẩm toàn thân, rồi hỏi ngay kẻo ý tưởng bay mất “Theo chú tại sao tạo hóa không cho phép người ta tích lũy hơi thở nhỉ?”

“Ý anh là sao”, Mèo ngơ ngác nhìn tôi, có thể đó là một chủ đề quá xa xỉ sau một cuộc chạy bền khoảng 1,5km.

“Thì khi ăn trưa, chú ăn nhiều thì chiều có thể ăn ít đi”, tôi cắt nghĩa “nhưng trước lúc chạy, chú không thể hít thật nhiều để đến khi chạy, chú đỡ phải thở gấp và vất vả như vậy?”

“Ồ, câu hỏi hay đấy…”, Mèo ngẫm nghĩ rồi trả lời “Có thể tạo hóa muốn nhắc chúng ta phải tận dụng từng hơi thở, không được phép lãng phí chăng?”

“Ờ, hay…” tôi như nhận ra điều gì đó, một điều gì đó tôi đã biết, nhưng giờ tôi hiểu nó sâu hơn thông qua trải nghiệm.

Tôi tự hỏi không biết mỗi một ngày con người ta hít thở bao nhiêu lần? Nhưng có lẽ con số đó không quan trọng bằng việc ứng với mỗi hơi thở, họ đã làm những điều gì để không lãng phí nó, để không lãng phí nguồn năng lượng quý giá mà tạo hóa ban cho?

Gợi ý áp dụng

1. Bạn có biết trẻ con vui vẻ sung sướng và chúng hít thở sâu, bụng phập phồng? Hãy tập hít thở sâu, lợi ích vô cùng lớn.
2. Một cách thú vị để nhắc nhở bản thân ý thức về việc sử dụng thời gian “vào những hơi thở tiếp theo, mình sẽ làm gì?”
3. Lần tới chạy bộ hoặc tập bất kỳ một loại hình thể dục nào, hãy kiên trì để ý tới hơi thở của bạn, có nhiều điều thú vị lắm!



Mong tin tốt lành!

Fususu – Nguyễn Chu Nam Phương
(Đã ký lên màn hình từ một bãi biển xinh đẹp, ngày )

Bạn cảm thấy sao?

5 / 5. Bình chọn: 2

Hãy là người đầu tiên

Share vui sẻ sướng...

Thật ư?

Thế giới cần những người như bạn!

Làm sao để bài viết này hay hơn?

Tái bút. Nếu thấy hay, hãy "tài trợ cảm hứng" cho Fususu tiếp tục sáng tạo bằng một thử thách nho nhỏ: Hãy Google từ khóa hơi thở hoặc hơi thở fususu, tìm bằng được Blog này, bấm vào đó quay lại đây để comment vị trí. Cảm ơn bạn lắm lắm!

26 thoughts on “Câu chuyện chạy bộ và Bài học từ Hơi thở


Wow, đã có (26) Awesome Comments!



  1. Bài viết thật ý nghĩa, khi chạy về đích bạn sẽ phải cố gắng chạy như bị chó đuổi đằng sau sắp cắn mình vậy,nếu không hít thở thì sẽ rất mệt, chạy sẽ chậm hơn.Cảm ơn Susu rất nhiều.

  2. Hôm nay, e cũng đã chạy bộ 20p.Lúc đầu, e thấy thời gian trôi thật chậm, chạy hộc cả máu mồm mà mới chỉ hết …..2p. Công nhận có hơi nản nhưng cuối cùng e đã chiến thắng bản thân. Cảm giác thật tuyệt^^!

  3. Đường chạy đa xúc cảm, phép nhiệm màu.
    Thắc mắc lớn không biết tác giả bao nhiêu tuổi để tiện xưng hô. Ngọc cũng mới bắt đầu chạy bộ một thời gian. Và bây giờ N không bao giờ muốn bỏ chạy dù nhiều hôm nghĩ đến lúc chạy mệt cũng hãi, nhưng cứ đến giờ tập lại quyết tâm cao độ dựng dậy ra khỏi nhà. N cũng ko biết động lực thần kỳ này ở đâu ra, có lẽ từ mong muốn tham gia và dành chiến thắng đường chạy marathon 5km để chiến thắng chính mình. Từ nhỏ tới giờ chưa có lúc nào N nghĩ mình sẽ chọn chạy bộ, mình luôn tự động viên bản thân là cơ thể không phù hợp với tập nặng nên mình luôn thấy đau đầu và thở hổn hển muốn đứt hơi, mình đã chỉ chọn đi bộ thôi cho nhẹ nhàng. Ấy vậy mà khi muốn lột xác mình muốn thay đổi tất cả, suy nghĩ khác đưa ra chọn lựa khác và mình có những trải nghiệm khác hoàn toàn. Khi mà chạy bộ vấn đề nan giải chính là bị đau tức bụng bên sườn, chỉ muốn dừng lại.
    Nhưng cái bụng nó bảo nhỡ lúc mày đang thi đấu mà bụng đau thì vẫn phải chạy thôi nên không được dừng lại, lết đi cũng được nhưng không được dừng vì trên đường đua dừng lại là bị vượt mặt.
    Rồi mình lại nhớ một cảnh trong phim Hàn (không nhớ tên), hai nhân vật nam nữ bị gài bom trên máy chạy bộ nếu dừng lại thì chết nên cứ phải chạy. Khi cô gái bắt đầu không chịu được thì chàng trai nói hãy nhắm mắt tưởng tượng mình đang ở một chốn thần tiên yêu thích. Và theo sự dẫn dắt của chàng trai, cả hai đã lạc đến xứ sở thần tiên của trí tưởng tượng vô biên, thấy mình nhẹ bẫng như mây, quên hết mọi khổ đau thân xác, lãng quên cả thế giới xung quanh tới mức bom gỡ xong lâu rồi mà hai người vẫn chạy nhiệt tình không hề hay biết. Nghĩ đến cảnh phim này mà mỗi lần đau mình lại lẩm nhẩm “Tập trung vào hơi thở không tập trung vào đường chạy”, chỉ vậy mà hiệu nghiệm như thần chú, tức khắc hết đau liền.
    Cuối buổi chạy luôn là một đường chạy dài không có chặng nghỉ. Mình áp dụng chiến thuật đọc được từ một nhà vô địch: khi được hỏi động lực nào khiến anh chạy bền được như vậy, anh ta nói anh ta chỉ đơn giản tìm bốt điện thoại kế tiếp. Còn mình, mình đếm cột đèn đỏ và ngã tư kế tiếp. Ấy vậy mà quả thực đường xa ngày càng bị thu hẹp.
    Phần hay cuối cùng là tưởng tượng tham gia thi sẽ có vạch đích. Thông thường tới gần đích người ta luôn cố tăng tốc. Mình tự hưởng thụ cảm giác chiến thắng bằng cách ép mình tăng tốc khi gần tới nhà, lúc thở gần không ra hơi rồi. Trải nghiệm đó rất thú vị, bạn thấy mình đột nhiên lao vun vút, nghe gió phật phật theo từng sải chân, thấy sức mình còn khoẻ ghê gớm. Sướng đê mê cảm giác giang hai tay ra lao về đích chiến thắng chính mình nên lần nào cũng chọn kết thúc đường chạy theo cách như vậy.
    Chỉ một chuyện dậy sớm chạy bộ thôi mà lúc nào cũng trải qua bấy nhiêu cung bậc cảm xúc: lưỡng lự, quyết tâm, sợ hãi, đau đớn, mệt mỏi, mạnh mẽ, hào hứng, sung sướng, tự hào. Có lẽ cảm xúc cuối cùng niềm tự hào chính là động lực để đẩy mình ra khỏi giường ngày tiếp theo. Đọc sách thành công nhiều thấy họ nói hãy hình dung trong đầu hình ảnh chiến thắng, nhưng rất tiếc mình chẳng hình dung thấy hình ảnh nào bao giờ, hoặc mình chưa cố hết sức. Nhưng cảm giác về sự chiến thắng mình đã trải nghiệm, mình biết hương vị của nó như thế nào và mình muốn nếm mãi.
    Đó là lý do mình sẽ không bao giờ muốn ngừng chạy.
    Cảm ơn đã cùng chia sẻ.

  4. em cung co thoi quen chay bo anh oi,em cung co the hit tho dieu hao nhip 3-2,hoac 2-2,co dieu,chay nhiu nhu vay,gio moi bit co nhung thu that thu vi ma minh chua nhan ra

  5. chỉ có 20p chạy thôi mà đã thành 1 câu chuyện rất thú vị rồi. Anh luôn biết cách tạo nên những bức tranh sinh động cho cuộc sống. Em sẽ học tập anh điều này. sẽ viết lại từng khoảnh khắc nhỏ nhất và chiêm nghiệm. sau bao sóng gió, em cũng nghiệm ra rằng, chạy bộ là môn thể thao tuyệt vời. Khi chạy bộ, ta vượt qua chính mình. Nhất là chạy đường dài! Em đã từng đạt điểm 10 môn chạy 50m ở trường đấy. Em chạy ngắn nhanh lắm. Trong khi chạy cự li ngắn, hầu như các vận động viên nói chung đều không hề thở và thường chẳng kịp nghĩ gì, chỉ chăm chăm về đích. Nhưng khi chạy dài lại khác, tốc độ chạy phải giảm xuống, và cần có sự nhịp nhàng của cơ thể và nhịp thở. Điều này em lại không làm được. Em gần như quên mất là trong khi chạy phải suy nghĩ đến những điều hài hước và tích cực, những điều này sẽ giúp cơ thể mạnh mẽ hơn và không cảm thấy mệt mỏi nữa.


Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *