small_logo 8198 views
5
(2)

Viết sách, khi nào thì nên?...

Ước mơ viết sách được tôi ấp ủ từ thời sinh viên, nhưng suốt 4 năm tôi… chỉ viết được phần mở đầu. Dù vậy, cũng không thể phủ nhận giá trị của quãng thời gian đó. Tôi đã chọn con đường chẳng mấy ai đi, và nhặt nhạnh được nhiều viên ngọc kinh nghiệm độc đáo. Trong đó, có một viên mà thi thoảng tôi vẫn lôi ra lau cho sáng bóng, tới mức có thể soi gương tự sướng… (hiện tại tôi chính thức viết xong 4 cuốn)

“Anh ơi, khi nào thì nên viết sách?” Tôi hỏi sếp. “Khi nổi tiếng rồi mới viết, hay là cứ viết đi rồi sẽ nổi tiếng?”

Sếp nhìn tôi như thể một đứa trẻ mới hỏi bố nó một câu ngộ nghĩnh kiểu như: “Để bố mẹ cưới nhau, thì bố phải yêu mẹ trước, hay mẹ phải yêu bố trước?”

Sau một hồi suy nghĩ, sếp đã nói một câu mà sau này anh ấy có thể đã quên, nhưng tôi thì nhớ mãi. “Khi em có một ý tưởng hay và muốn chia sẻ tới nhiều người, hãy viết sách!”

Thật là đơn giản, thế mà tôi không nghĩ ra! Câu nói ấy như một phát súng, làm nổ tung cái đầu đang chứa đầy xăng dầu chính là những ý tưởng lạ lùng của tôi.

Hành trình viết sách của tôi bắt đầu…

Vốn ham thích dòng sách kỹ năng, nên tôi đã chọn chủ đề viết sách là về trí nhớ. Để gia tăng cảm hứng, tôi đã hợp tác với một đồng nghiệp, hai người nảy ra ý tưởng về một cuốn truyện cho trẻ con, trong đó lồng ghép kỹ năng ghi nhớ. Hai anh em quyết tâm lắm, mỗi ngày đều dành ít nhất hai tiếng để viết sách. Nhưng cuộc đời có một quy luật: khi bạn bắt đầu bất cứ thứ gì mới mẻ, là những viên gạch ghi chữ “khó khăn” sẽ được quăng vào mặt bạn.

Steve-Jobs-Quotes-11

Một lần sau khi giảng bài cho một lớp học sinh tiểu học, tôi đã tranh thủ thử đọc cho chúng nghe truyện mình sáng tác. Nhưng chỉ sau 5 phút, cả lớp nhao nhao nói chuyện, sách của tôi không hề cuốn hút như tôi nghĩ. Phải mất ít lâu, tôi mới vực dậy được sau cú sốc đó thì đời lại ném tiếp cho tôi một viên gạch nữa. À không, lần này là cả một cục bê tông: Anh bạn đồng nghiệp cùng viết sách với tôi bận nên không thể tham gia tiếp. Vậy là chỉ còn lại mình tôi bơ vơ với đứa con tinh thần còn chưa đầy tháng.

Tôi cảm thấy thất vọng, lạc lõng… Ôi! viết sách….

Nếu như đời ném quá nhiều gạch vào mặt bạn, thì tôi nghĩ thi thoảng nó cũng ném nhầm cục vàng. Thật vậy, tôi tình cờ tìm được một eBook hay nói về nghệ thuật viết sách. Nó giúp tôi hiểu được tại sao có những cuốn sách dày quịch, phần giới thiệu tác giả có vài dòng mà người ta đọc say sưa mể mẩn. Hoặc ngược lại, có những cuốn sách bìa đẹp, profile tác giả hoành tráng, nhưng không bao giờ được tái bản.

Nguồn cảm hứng ấy đã giúp tôi lấy lại động lực. Nếu như có tác phẩm “Tắt đèn” nổi tiếng, thì tôi đặt lại tên cho tác phẩm đầu tay là “Bật đèn” và bắt đầu viết lại. Như một người lạc trong sa mạc tìm thấy thảm thần, tôi viết hăng say, viết như bay, viết không ngừng nghỉ. Có những ngày tôi chỉ ăn, ngủ, và viết nhưng thật hạnh phúc.

Ngày tôi gửi bản thảo tới nhà xuất bản đầu tiên, một cảm giác lâng lâng khó tả…

Nhưng đời là thế, tôi lại ăn gạch: Sau cả tháng chờ đợi, họ nói sách của tôi là tiểu thuyết và họ thì chuyên về sách kỹ năng. Mặc dù từ đầu tôi đã nhấn mạnh đó là tiểu thuyết lồng ghép kỹ năng. Sau đó, tôi tiếp tục gửi cho vài nơi khác. Vài tháng sau, tôi nhận được email từ một nhà phát hành khá nổi tiếng, họ nhận xét tác phẩm của tôi rất cuốn hút, nhưng sau đó vài tháng nữa, cũng không thấy phản hồi gì cả. (Sau này tôi mới biết do chị phụ trách bản thảo nghỉ đẻ T_T)

viết sách numagician 1

Nếu như có nơi nào đó rèn luyện cho bạn sự kiên trì và khả năng chờ đợi, tôi nghĩ đó là các nhà xuất bản. Mà tính tôi thì không thích chờ đợi vô ích, nên trong thời gian đó tôi đã trích ra một ý tưởng nho nhỏ trong cuốn “Bật đèn” và tạo ra cuốn sách Numagician. Nếu như lúc trước, tôi chẳng có NXB nào ngó ngàng thì cuốn này dù chưa gửi đi đâu cả, đã có hai đơn vị sẵn sàng giúp phát hành.

Nhưng đời là thế, tôi vẫn ăn gạch. Do kinh nghiệm non nớt, lại vướng nhiều thủ tục, nên tôi phải khổ sở thêm vài tháng nữa mới in sách được. Chưa kể là lúc sách sắp in, lại có thêm cục bê tông cốt thép nữa ném thẳng vào mặt: đơn vị đầu tư cho sách của tôi đột ngột giải thể, thế là tôi đành phải tự bỏ tiền túi ra in, và thêm một khoản không nhỏ để sửa lại thông tin trang bìa.

Song thật may mắn, nhờ sự ủng hộ của bạn bè bốn phương, và đặc biệt là những đồng nghiệp cũ,  từ khâu marketing, phân phối cho tới chuyển phát… mà 3000 cuốn Numagician đã hết mau chóng. Sau đó tôi được đà tiến lên, cho ra lò tập 2, tập 3 của Numagician. Việc viết sách giờ đây đã tràn ngập cảm hứng, tôi có thể viết mỗi ngày chục tiếng là chuyện bình thường.

viết sách numagician 2

Tập hai là những câu chuyện cảm hứng giúp bạn kích thích sáng tạo. Chị bạn tôi đã rất ngạc nhiên khi đưa cho con mình bản đọc thử, chị ấy chia sẻ từ bé tới giờ tới giờ lần đầu tiên thấy nó đọc sách không phải truyện tranh mà say sưa đến thế. Còn tập ba là công cụ hoàn hảo để tập vẽ (hoặc lấy lại khả năng vẽ vời từng bị đánh mất), đồng thời giúp ghi nhớ nhanh chóng 100 số-hình độc đáo.

viết sách numagician 3

Còn “Bật đèn” không chỉ là một cuốn tiểu thuyết tâm huyết tôi dày công xây dựng để trả lời băn khoăn thuở ấu thơ: “Khi ngủ con người ta đi đâu?” mà còn lồng ghép những kinh nghiệm giúp bạn làm chủ cảm xúc. Và tất nhiên, cũng có thêm những mẹo ghi nhớ hữu ích (vì đây là mẹ đẻ của Numagician).

Update: Nhiều bạn hỏi sao chờ mãi chưa thấy sách giấy ra tiếp mặc dù tính cả cuốn “21 cách học tiếng Anh du kích” mới ra lò gần đây, thì tôi đã có tận 4 cuốn sách rồi. Thật ra, tôi vẫn đang tìm kiếm một nhà xuất bản thật sự đáng tin cậy để gửi gắm những đứa con tinh thần của mình (hoặc có lẽ tôi phải tự lập một công ty phát hành sách mất, ha ha).

Nhìn chung, để viết được một cuốn sách đã không đơn giản, để xuất bản được nó lại còn khó hơn. Đó là chưa kể tới lúc in ra rồi mà không bán được thì bạn sẽ biến nhà mình thành cái kho sách, và muôn vàn khó khăn khác nữa. Nhưng hãy nhớ, khó khăn không phải là để đánh gục bạn, mà là khám xem tim gan của bạn làm từ chất liệu gì mà thôi. Và tin vui, gần đây nhất tôi đã hoàn thành tiếp một cuốn sách nữa…

Tóm lại, khi nào nên viết sách? Câu trả lời là khi nào bạn có một ý tưởng hay và muốn chia sẻ, hãy cứ viết! Bởi vì ai là người chia sẻ ý tưởng của bạn một cách tâm huyết nhất? Chính là bạn. Ai là người có thể kể lại câu chuyện cuộc đời của bạn chân thực nhất? Chính là bạn! Ai là người muốn để lại một cuốn sách về bạn nhất? Chính là… là ai nhỉ? Hãy comment nhé!



Mong tin tốt lành!

Fususu – Nguyễn Chu Nam Phương
(Đã ký lên màn hình từ một bãi biển xinh đẹp, ngày )

Bạn cảm thấy sao?

5 / 5. Bình chọn: 2

Hãy là người đầu tiên

Share vui sẻ sướng...

Thật ư?

Thế giới cần những người như bạn!

Làm sao để bài viết này hay hơn?

Tái bút. Nếu thấy hay, hãy "tài trợ cảm hứng" cho Fususu tiếp tục sáng tạo bằng một thử thách nho nhỏ: Hãy Google từ khóa viết sách hoặc viết sách fususu, tìm bằng được Blog này, bấm vào đó quay lại đây để comment vị trí. Cảm ơn bạn lắm lắm!

42 thoughts on “Viết sách, khi nào thì nên?


Wow, đã có (42) Awesome Comments!



  1. ko biết có nhầm hay ko, khi e đọc trên alezaa số 50 ko có mà lại thế số 54 vào

    1. oh thế hả, thế để anh kiêm tra rồi báo lại với họ ^^!

    2. Anh vừa kiểm tra trên mobile & cả máy tính thì số 50 vẫn là xe ủi mà? Em đọc phiên bản nào? Chụp màn hình lại anh xem nhé :D

  2. Em muốn gửi tới anh lời cảm ơn chân thành và sâu sắc nhất. Anh là một trong ba người có ảnh hưởng sâu sắc nhất đến cuộc sống của em (tình cờ là hai người còn lại cũng tên là Phương). Nếu như những người trước giúp em tìm ra đích đến, mục tiêu của cuộc đời thì anh chính là người đã chỉ cho em con đường ngắn nhất và dễ dàng nhất để đến được cái đích đó. Không chỉ thế, anh còn mang đến cho em nguồn động lực to lớn giúp em mạnh mẽ hơn trên con đường đầy chông gai phía trước. Cũng nhờ có anh mà em có đủ niềm tin và quyết tâm thực hiện tiếp những giấc mơ còn đang dang dở…
    Cảm ơn vì tất cả những cố gắng thầm lặng của anh trong suốt thời gian qua, cảm ơn vì anh đã không bỏ cuộc lúc khó khăn nhất cảm ơn tất cả những điều tốt đẹp mà anh đã mang đến cho em… Hi vọng sẽ được gặp anh vào thời gian sớm nhất có thể để khoe với anh về những thành công mà em đạt được, và kể cho anh nghe nhiều hơn nữa những trải nghiệm tuyệt vời mà em đã có nhờ anh.
    Cuối cùng em chỉ muốn anh biết rằng, dù không lên tiếng nhưng vẫn có rất nhiều người luôn theo dõi, ủng hộ anh. Chúc anh ngày càng thành công hơn nữa trong công việc và trong cuộc sống.
    Yêu anh, thương anh <3

    1. Cám ơn em nhé ^^! Đọc chia sẻ của em anh xúc động quá :) Mong ngày nào đó được gặp em ;)

  3. Thanks anh trước nhé! Hiện tại em học lớp 9, sau 4,5 tháng nữa là em thi vào cấp 3 và trước mắt 1 tháng nữa là thi HSG Tiếng Anh. Bố mẹ em định tính chuyện việc làm, đại học cho em từ sớm. Em vốn mơ ước làm công an nhưng chiều cao có giới hạn, mắt lại cận nặng nữa =.=. Trước kia em vốn định hướng là thi khối A Toán Lí Hóa và tự hứa sẽ cố hắng đứng đầu. Đó là lí do lớp 5 em thi Toán và đạt giải tỉnh. Thế nhưng lên lớp 6,7 em lại sang Văn, đến lớp 8 lại nhảy sang Toán nhưng k có giải, tuyệt vọng, em sang Anh và đang ôn thi môn này. Lúc này em mới nhận ra mình lạc trong mê cung mất rồi và tự ti kinh khủng. Khi nghĩ về tương lại, em chỉ thấy đen kịt. Bao ước mơ, hoài bão đóng sập hết lại. Em nghĩ là mình thi Anh thì chắc phải vào khối có Anh rồi, vậy là em rất sợ, em sợ vào các khối có Toán, Lý hay Hóa. Em nghĩ mình không thể nào giỏi các môn đó được nữa và từ 1 hs giỏi môn tự nhiên, bây giờ em khép mình, sợ hãi và k dám bắt đầu. Gđ em thì suốt này em k thi an ninh được thì phải thi Y, có thế sau này mới dễ có việc. Nhưng em lại cho rằng thi Y rất khó, làm sao khi bây giờ mình đã không còn nghĩ mình có thể giỏi môn đó nữa? Em k có động lực làm việc gì và luôn trì hoãn bằng câu” Thôi, chơi nốt hôm nay, mai mình nhất định cố gắng lại từ đầu” và chẳng bao giờ bắt đầu cả. Khi xác định mục tiêu, em rất mơ hồ khi nghĩ ước mơ thực sự của mình là gì, nó có hợp k, mình chọn nó thì có thất bại không, mình sau này là ai? rồi em lại suy tính đến các nghề cao như doanh nghiệp, hướng dẫn viên nổi tiếng,… nhưng lại thất vọng khi mình chắc k với tới đâu, nhưng làm những nghề khác thì bình thường quá. Em vốn có khát vọng làm giàu =.= nhưng do chưa thành công trong những việc nhỏ ( như giải bài nâng cao, cố gắng thuyết phục mọi người,…) nên em không biết mình nên lựa chọn ntn nữa. Vì khi đối chiếu với sở thích, sở trường của mình em chả có gì nổi bật, lại chịu áp lực từ gđ, thầy cô, hàng xóm, bạn bè,v..v… ( Nếu anh có gì muốn hỏi thêm xem thì đặt câu hỏi để “khám” cái bệnh đau đầu này cho em nha!

    1. Cám ơn em đã chia sẻ rất tâm huyết nhé. Anh sẽ đọc kỹ và viết 1 bài hoặc làm 1 sản phẩm gì đó giải quyết được vấn đề này :)

  4. Hay quá bạn ơi,những gì bạn làm dược thật sự là quá đặc biệt, cám ơn bạn và những nỗ lực không mệt mỏi ấy

    1. Cám ơn bạn nhé ^^! Một lời động viên ý nghĩa ^^! (trong vô vàn người đọc mà ko comment T_T)


1 2 3 4

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *