small_logo 262 views
5
(1)

Tôi đã suýt không gặp cô ấy và bỏ lỡ một sức mạnh...

Đọc tiêu đề và nhìn ảnh, có thể bạn nghĩ nội dung blog này kể về cái lần tôi đã suýt để cho người vợ thân yêu “lướt” qua đời mình.

Ơ, sao bạn siêu thế? Chúng ta thật hiểu nhau.

Bạn đoán đúng rồi, nhưng đó mới chỉ là một nửa thôi. 

Còn một nửa quan trọng, cũng là một bài học thú vị tôi ngẫm ra sau kỳ offline 10 ngày—ngắt kết nối hoàn toàn với thế giới bên ngoài vừa rồi.

Về nửa đầu tiên…

Còn nhớ đó là ngày offline giao lưu Toastmasters 3 miền tại Đà Nẵng. Tôi đã tới khá sớm, đó là một villa sang trọng cách biển không xa, villa gồm nhiều phòng lớn, bên trong có các phòng nhỏ. 

Tôi không thể háo hức hơn được ngả lưng trên chiếc giường êm ái, nhưng một bạn trong đoàn nói, “Chắc là mình đợi mọi người tới hết rồi phân phòng nhé…”

Chúng tôi đã đợi, nhưng mọi người đến rải rác, đồ đạc thì chất đống ở sảnh, có người chờ lâu quá đã tranh thủ ra ngoài chơi. 

Tôi nói với một anh bạn, “Sao phải đợi? Chúng ta góp tiền như nhau, ai chủ động tới sớm thì cứ phòng nào đẹp nhất mà chọn thôi… (ha ha)”

Anh ta đồng tình, thế là hai chúng tôi chủ động khảo sát, và chọn cái phòng lớn ở vị trí đắc địa nhất, rộng rãi nhất, đầy đủ ánh sáng nhất. 

Sau đó chuyện gì xảy ra thì bạn đã biết rồi…

Vợ tôi—lúc đó còn chưa biết tôi—đã bước vào căn phòng lớn ấy, và chọn một căn phòng nhỏ ngay cạnh phòng tôi…

Phải công nhận là chúng tôi đều có mắt thẩm mỹ (ha ha).

(Còn nữa… nhưng hẹn bạn trong email khác, hoặc trong một tiểu thuyết ngôn tình nào đó, nếu vợ tôi có viết sau này)

Về nửa tiếp theo…

Trước khóa thiền 10 ngày, tôi đã tặng ebook Nhật Ký Víp Mát Xa cho các độc giả, và có một bạn reply nói bạn cũng ở Hưng Yên, và hy vọng gặp được tôi.

Thấy bạn rất tích cực, nên tôi đã hẹn cuối khóa nếu có duyên thì gặp. Nhưng sáng hôm đó hơi vô duyên, phải tầm 7h30 tôi mới nhận lại điện thoại, mà khoảng hơn 8h thì xe chung về Hà Nội cũng đã bắt đầu đi rồi… 

Hơn nữa, nơi đó lại đang xây cất nên rất ồn ào, rất không thích hợp để có một cuộc trò chuyện giao lưu độc giả.

“Ôi,” tôi nhắn tin cho bạn ấy. “Xin lỗi em nhiều nhé… tình hình là vầy… nên chắc phải gặp em sau rồi.”

“Ối, anh ơi…” bạn ấy nhắn. “Em sắp đến rồi ạ, đang tìm đường vào xíu.”

Tôi tỏ ra sốt ruột, nhìn anh bạn tốt bụng cho chúng tôi đi nhờ xe, đang chụp ảnh cho mọi người cuối khóa.

Tôi thì tùy duyên vậy, tôi tự nhủ. 

Có lẽ cũng chỉ là một độc giả tích cực như bao độc giả khác, và có lẽ chúng tôi sẽ gặp lại nhau nhờ bồ câu đưa mail…

Cuối cùng…

Trước khi chúng tôi lên xe khoảng vài phút, bạn ấy có mặt với chồng mình.

Và cuộc trò chuyện tuy ngắn ngủi, chúng tôi chỉ kịp chụp ảnh và trao đổi một chút, nhưng qua đó tôi biết bạn ấy rất tích cực. 

Bạn đã không chỉ theo dõi email của tôi (và thường xuyên cười), mà còn giới thiệu nó cho một bạn khác (khiến họ cười không nhặt được mồm mỗi lần nhận email).

Niềm vui nhân đôi…

Câu chuyện đó làm tôi cảm thấy ấm áp suốt cả chuyến đi…

Bạn nhận ra điều gì qua hai nửa câu chuyện bên trên?

Tôi nhận ra một sức mạnh quan trọng, sẽ giúp bạn chinh phục bất cứ mục tiêu nào trong cuộc sống dễ dàng hơn.

CHỦ ĐỘNG.

Thật vậy…

Nếu tôi không CHỦ ĐỘNG chọn phòng “ngon” nhất, thì vợ tôi—với con mắt thẩm mỹ của nàng (không chỉ qua các món ăn) —đã có thể đang ở một phương trời nào đó…

Nếu bạn độc giả ấy không CHỦ ĐỘNG đi từ sớm (chỗ bạn ấy cách đó hơn 30km), thì chỉ chậm chút thôi là đã lỡ cơ hội gặp nhau, và có thể lỡ nhiều thứ khác sau này (ai mà biết được, nhỡ đâu sau này bạn ấy cũng trở thành một tác giả trong hội TG5S?)

Ngẫm lại hành trình hơn 35 năm sống trên đời, tôi cũng nhận ra… 

Rất nhiều lần thất bại đau đớn, là do KHÔNG CHỦ ĐỘNG.

Hơi xấu hổ, nhưng tôi từng có hơn 10 mối tình đơn phương… và cũng 10 mối tình thất bại sau đó chỉ vì mình đã KHÔNG CHỦ ĐỘNG.

Cái vụ tôi 4 điểm Văn ngày xưa khi thi tốt nghiệp tiểu học, cũng là do lúc đó có một bạn nào đấy nói rằng, “Đề Văn lộ rồi, là cái này nè.” và tôi đã nghe theo, học tủ, và… tủ đè. 

Tôi vào học ở một ngành học và sau đó 2 năm mới nhận ra nó không phù hợp với mình, cũng vì trước đó tôi đã KHÔNG CHỦ ĐỘNG tìm hiểu bản thân và đưa ra quyết định.

Rất nhiều dự án, diễn đàn ngày xưa tôi mở ra, thất bại cũng do tôi không chủ động xin phản hồi của thành viên để cải tiến, mà cứ khăng khăng làm theo ý mình…

Ngược lại, ngoài người vợ dễ thương, thì nhiều thành tựu thú vị của tôi là do CHỦ ĐỘNG.

Ngày ấy, từ lớp 12, tôi đã CHỦ ĐỘNG tìm tới những cuốn sách hay, những thông tin tích cực, và trở thành sinh viên năng động, khác biệt nhiều so với bạn bè đồng trang lứa, nhanh chóng có công việc tốt ngay từ năm hai.

Ngày ấy, nếu không CHỦ ĐỘNG bỏ ngang cái ngành tài chính mình đang học, có thể tôi sẽ chờ cho tới khi mình phát chán với công việc ngày 8 tiếng nào đó, và không thể tự do thong thả như bây giờ.

Ngày ấy, nếu tôi không CHỦ ĐỘNG học hỏi, tìm tòi về cách xây dựng website, email… thì tôi đã không thể có được cơ hội được gặp gỡ, giúp đỡ những độc giả tuyệt vời, mà nhiều người sau đó đã trở thành tác giả.

Và nếu bạn đã đọc được tới đây, blog hơn 1380 chữ này…

Tôi tin rằng bạn là người rất CHỦ ĐỘNG.

Bạn đã không chỉ CHỦ ĐỘNG tìm ra và theo dõi blog Fususu, mà trước đó, bạn cũng đã rất CHỦ ĐỘNG để tìm kiếm một giải pháp nào đó cho mục tiêu của mình.

Tôi tin rằng, với tinh thần CHỦ ĐỘNG như thế, sớm hay muộn, bạn sẽ đạt được mục tiêu đề ra, bất cứ mục tiêu nào!

Và vì bạn đã rất CHỦ ĐỘNG đọc tới đây, tôi có một thông tin bí mật cho bạn.

Đó là dịp Tết này, Fususu sẽ có tới 3 món quà lì xì cực kỳ giá trị, không chỉ cho bạn, mà còn cho bạn bè của bạn.

Tuy nhiên, việc chuẩn bị món quà này rất kỳ công. Vì thế, tôi sẽ vừa chuẩn bị, vừa bật mí dần dần cho bạn trong các blog sau, cũng như các email gửi bạn.

Trong khi đó, bạn có thể làm gì?

Hãy tiếp tục phát huy sự CHỦ ĐỘNG của bạn.

Phát huy như thế nào?

Hiện thông tin về các món quà này Fususu chưa thể bật mí gì thêm, ngoài việc:

Món quà đầu tiên, bạn sẽ có thể chia sẻ nó với 5 người bạn của mình.

Bạn có thể CHỦ ĐỘNG nghĩ xem, nếu như những email, bài viết, cuốn sách, kiến thức của Fususu đã từng giúp được bạn thay đổi tích cực hơn, thì nó có thể giúp được những ai mà bạn biết nữa?

Hãy CHỦ ĐỘNG nghĩ về họ, và khi cơ hội đến, bạn sẽ nhanh chóng nắm bắt hơn rất nhiều người khác, mà khi chương trình kết thúc họ có thể thốt lên, “Ôi, giá mà đọc sớm hơn… Ôi, giá mà nhanh tay hơn…”

Ngoài ra tôi biết, một số bạn còn CHỦ ĐỘNG làm cho gmail tự động lọc mail của tôi vào mục riêng, giúp họ không bỏ sót mail nào cơ đấy. Đó cũng là cách giúp cho hòm mail của bạn luôn gọn gàng, tối ưu. 

Bạn cũng có thể thử xem sao?

(hãy google từ khóa là tạo filter với gmail và bạn sẽ phải ngạc nhiên vì chức năng thông minh ít biết này đấy)



Mong tin tốt lành!

Fususu – Nguyễn Chu Nam Phương
(Đã ký lên màn hình từ một bãi biển xinh đẹp, ngày 25/01/2024)

Bạn cảm thấy sao?

5 / 5. Bình chọn: 1

Hãy là người đầu tiên

Share vui sẻ sướng...

Thật ư?

Thế giới cần những người như bạn!

Làm sao để bài viết này hay hơn?

Wow, hãy là người đầu tiên comment bạn nhé!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *